Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016

Thư tình: Gửi em, người con gái tôi yêu!

Edit Posted by with No comments
Chiều hôm qua, tôi bắt gặp cái dáng gầy nhỏ quen thuộc ngồi thẩn thờ trên tầng thượng. Gió thổi làm mái tóc hạt dẻ bay xõa khắp khuôn mặt nhỏ nhắn, dường như gió và tóc đang cố gắng che đi những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má em tôi.
Em từng nói với tôi rằng em sẽ không bao giờ hối hận về sự lựa chọn của chính mình. Vậy tại sao bây giờ em lại ngồi đây và khóc một mình? Em khóc vì trở thành người thứ ba không dễ dàng và hạnh phúc như em từng nghĩ chăng?
Cô gái của tôi ơi! Em vốn là người lí trí sao lại có thể ngây thơ tin rằng chỉ cần cho đi chắc chắn sẽ nhận lại, không có một chân lí hay quy luật nào dám khẳng định rằng một lòng một dạ yêu ai đó không toan tính nghĩa là họ phải có nghĩa vụ yêu lại mình như thế đâu.

Em đã lãng phí một phần tuổi xuân đẹp đẽ của mình để chờ đợi một kẻ chỉ đến bên em khi họ cảm thấy trống trải và mệt mỏi với mối quan hệ hiện tại. Em sẽ trở thành người yêu ngay khi cô người yêu kia quá bận rộn hay khi họ cãi nhau em bỗng dưng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết,.. Và sau tất cả, hắn lại trở về bên cạnh người mà hắn yêu-nhiều-hơn, bỏ mặc em giữa những bộn bề buồn tủi và cô đơn.
Em lấy điều đó làm hạnh phúc sao? Ngay cả khi trên đời này chỉ có em, hắn ta và tôi là biết đến sự tồn tại của thứ tình yêu này? "Tình yêu chân thành" mà em hay nhắc đến là loại tình yêu chỉ đến từ một phía, là sự chấp nhận tất cả thiệt thòi, đau khổ, là trở thành kẻ thứ ba đáng thương mãi mãi đứng đằng sau hạnh phúc của người khác vậy ư?.
Cô nàng kiêu hãnh, tự tôn cao ngất trời ngày xưa giờ đang ở đâu, em cho tôi biết đi! Từ bao giờ lại trở nên ngốc nghếch và bi lụy như thế, khi mà em hoàn toàn xứng đáng có được một tình yêu trọn vẹn, công khai.
Tôi ước một lần được gặp lại nụ cười hồn nhiên của em, được gặp lại cô gái ương bướng, luôn cho mình là đúng trước đây hay ít nhất ngay giây phút này đây tôi có thể chạy đến bên cạnh lau nước mắt và ôm chặt em vào lòng.
Yêu em!

Thư tình: Anh không thể quên em

Edit Posted by with No comments
Em à! Chắc chẳng bao giờ em còn lên Yahoo nữa đâu nhỉ! Anh viết những dòng này chẳng biết làm gì nữa... Muốn tâm sự với em nhưng lại không muốn em đọc, em biết. Từ bao giờ trong em không còn anh nữa?
Từ ngày yêu nhau chúng ta bao nhiêu lần cãi nhau giận nhau buồn có, giận có, nhanh có mà lâu cũng có nhưng sao chưa bao giờ trái tim anh thắt lại như thế này, cổ họng anh nghẹn lại, đắng ngắt. Thế giới này như sụp đổ trước mắt anh, anh chỉ biết thở dài.

Tối anh cố không khóc nhưng không được, anh đi lang thang tìm chút kỉ niệm còn đọng lại trên hàng cây, ghế đá nơi anh với em ngồi. Giảng đường nơi ngày đầu hai đứa kéo nhau đi học, nước mắt anh tuôn trào. Tại sao số phận mang em đến với anh để rồi lại mang em đi.
Yêu em anh có tất cả hạnh phúc, ngọt ngào và cả những giọt nước mắt. Có nhiều khi áp lực, khó khăn, nhiều lựa chọn tưởng như phải dừng lại, tưởng như tình yêu này cũng nhạt phai dần nhưng anh đã sai.
6h "mất em" anh mới biết trái tim anh thuộc về đâu. Tình yêu anh dành cho em như thế nào và em đang ở đâu trong trái tim anh. Nếu không may hai đứa phải xa nhau, anh có thể xóa đi những tấm hình về em, những dòng tin nhắn những món quà. Nhưng có một điều chắc chắn rằng anh không bao giờ xóa được kí ức của anh về em.
Đôi tượng trai gái là món quà anh tâm đắc nhất có thể phải xa nhau nhưng trái tim anh không thể xa em được. Anh không thể bắt em trả lại trái tim anh vì nó đang thuộc về nơi nó chọn.
Anh biết sẽ rất khó khăn để quay lại nhưng còn khó khăn hơn bội phần nếu muốn quên đi. Anh không thể quên em. Đêm nay rồi cả những đêm sau nữa cảm giác trong anh thiếu vắng vô cùng. Có những thứ tưởng như bình dị đến lúc xa rồi mới thấy thân thuộc như một phần máu thịt mình. Anh cũng đã sai! Vì anh cứ ngỡ yêu em anh không nhất thiết phải nói ra. Cứ âm thầm lặng lẽ để em được bất ngờ hạnh phúc nhưng nào ngờ sự vô tình đó đã làm em uất ức đến giận hờn.
Anh không muốn giải thích gì, cũng không muốn kể lại nhưng gì anh đã làm em buồn nữa. Anh chỉ muốn được kể về nhưng suy nghĩ của anh dành cho em - người mà anh đã chọn: ngay từ ngày đầu gặp em biết tính em hay nhớ nhà nhớ gia đình nhớ ba mẹ, anh đã âm thầm muốn về ở quê em một nơi xa xôi chỉ đơn giản muốn người yêu mình hạnh phúc.
Nghe em khỏe về bố em đã từ lâu anh tự nhủ và coi chú là mẫu mực để anh phấn đấu. Các dì em được chồng mua quần áo anh thầm hứa sau này đi làm có tiền đưa vợ (em) để em muốn mua gì cũng được. Biết mẹ anh vất vả chăm bọn anh từ nấu cơm rửa bát anh hứa sau này chẳng bao giờ để vợ nấu cơm, chăm con một mình. Nhưng mà cái khó nó bó cái khôn. Có lẽ vì cuộc sống quá nghèo, có lẽ cái khổ nó còn in sâu vào tuổi thơ của anh nên nhiều lúc anh còn nhỏ mọn. Có lẽ vì bản tính và bệnh tình của anh mà nhiều lúc anh không thể kiểm chế bản thân mình.
Giờ phút này đây "phải xa em rồi" anh viết những dòng này không phải cầu mong em tha thứ, càng không phải để vẽ nên nhưng thứ tuyệt vời mà xa vời vợi anh mãi không bao giờ thực hiện được như em nói.
Nếu số phận đã định anh biết làm thế nào được nữa. Anh chỉ biết nguyện cầu và chờ đợi. Anh có thể đang ăn mà đạp xe mười mấy cây về chỉ để đưa em từ bến xe vào phòng vì em sợ. Anh có thể dậy lúc nửa đêm để chọn những nhành hoa tươi thắm nhất tặng em thì chẳng có lí do gì anh không chờ đợi hạnh phúc của mình được cả.
Duy chỉ có một điều anh không thể đấy là phải xa em! Nếu một mai em nhớ tới anh - nhớ tới người hàng xóm sáng dậy rang cơm bắt em ăn để còn uống thuốc, nhớ chàng sinh viên nghèo tiết kiệm "không cho em đi xe bus" chỉ để được đi bên em, nhớ con "mọt sách" dẫn người yêu lên giảng đường, nhớ "lão già hâm" làm em giận bỏ về giữa trời mưa, nhớ hàng cây, nhớ những con đường Hà Nội nơi anh với em đi qua trên chiếc xe đạp cũ, nhớ công viên nhớ hồ nước nhớ cả hơi thở, giọng nói hãy nhắn tin cho anh nhé. Vì anh nhớ và yêu em!

Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2016

Thư tình: Nước mắt anh đã cạn khô dần

Edit Posted by with No comments
Nước mắt cạn khô dần, anh lặng im chìm vào kí ức của hai ta. Anh yêu em - người con gái thích hoa hồng xanh!
Đã qua một năm 2 tháng 21 ngày chúng ta chia tay nhưng anh vẫn nhớ như in cái ngày anh cầm bó hoa hồng xanh hai tay run rẩy tặng em. Em nhớ không? Lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ một điều "Yêu, yêu, yêu em mãi"...
Em từng nói "Em thích hoa hồngxanh lắm", và anh đã lặn lội đi tìm khắp thành phố và lướt cả các trang web nhưng không có. Cuối cùng anh đội nắng đi tìm từng cửa hàng hoa để tìm hoa hồng trắng ngâm mực tạo thành hồng xanh để kịp tặng em. Và chính tối hôm ấy, anh đã được hạnh phúc đeo chiếc nhẫn cặp lên đôi tay bé tý của em.

Nhưng em ạ! Anh biết rằng đã có người thay thế những bó hồng xanh bằng những món quà hấp dẫn khác rồi. Anh không còn nhìn em cười híp mắt mỗi khi em thấy hoa hồng xanh từ đôi tay của anh nữa.
Anh vẫn điên đảo khi mỗi ngày tới một cửa hàng dù mưa hay nắng, dù lạnh buốt hay nóng cháy cố chấp đi từng cửa hàng hỏi: "Ở đây có hoa hồng trắng không cô?". Mỗi lần nghe được từ "" từ người chủ bán hàng anh vui lắm, anh như tìm được cả một miền kí ức vậy.
Cũng có một số lần anh như chìm vào tuyệt vọng khi không tìm được. Đôi tay đầy mực bút máy với đôi mắt lim dim vì ngồi trông từng cánh hoa trở thành màu xanh với anh là một điều hạnh phúc, một phần tất yếu của cuộc đời mình..
Dù cánh hoa đã thành màu xanh, cả bó hoa đã thành hoa hồng xanh nhưng tình yêu của chúng ta không còn nữa. Em không còn bên anh, không còn mỗi tối hẹn hò, không còn những lần em dựa vào vai anh, không còn những câu trách móc hờn dỗi của nhau, không còn câu nói: "Tìm có khó không chồng? Cám ơn chồng nha" . Anh đã mất em mãi mãi, anh biết em sẽ không về đâu.
Nước mắt anh vẫn rơi vì anh không còn gặp em nữa, anh không còn chỗ trong trái tim của em. Anh đặt bó hoa hồng xanh ngay ngắn trên kệ bàn để nó ngủ yên với quá khứ, với cả một căn phòng là những bức ảnh lớn nhỏ khác nhau về em.
Nước mắt cạn khô dần, anh lặng im chìm vào kí ức của hai ta. Anh yêu em - người con gái thích hoa hồng xanh!

Thư tình: Em hãy ngủ quên trong vòng tay tôi

Edit Posted by with No comments
Em hãy cứ ngủ quên trong câu chuyện của chúng ta, hãy ngủ quên như giây phút này em đang ngủ quên trong vòng tay tôi vậy.
Lại một đêm tôi khiến em ngủ quên khi câu chuyện của chúng mình bên điện thoại còn dang dở. Lần nào cũng vậy, mỗi khi không thấy em trả lời là tôi biết đôi mắt em đã khép và chiếc điện thoại rời khỏi bàn tay nhỏ bé của em trong vô thức.

Tôi đã dặn em rất nhiều lần rằng hãy cho tôi biết em đã buồn ngủ mất rồi, em đã mệt để chúng mình dừng câu chuyện lại, nhưng người tình ơi chẳng lần nào chúng ta thành công cả vì tôi thì luôn say sưa kể em nghe còn em thì lắng nghe câu chuyện của tôi trong miên man như thể đêm nay dài vô tận.
Em nói em thích nghe tiếng tôi thủ thỉ nói đủ chuyện khuyên bảo nhưng em chẳng muốn nói câu gì cả, chỉ muốn nghe và nghe lời tôi nói thôi, vì lúc đó em thấy mình nhỏ bé nhường nào! Người thương ơi, dù thế nào tôi cũng không trách em đâu, em hãy cứ ngủ quên khi em mệt, hãy cứ ngủ quên trong câu chuyện của chúng ta, hãy ngủ quên như giây phút này em đang ngủ quên trong vòng tay tôi vậy.
Kiếp này tôi vẫn đợi em được, huống chi đợi em đêm nay trong niềm hạnh phúc vì tôi hiểu: trong giấc mơ em vẫn thấy tôi với những câu chuyện bên đời!

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2016

Thư tình: Đừng buông tay anh ra, em nhé!

Edit Posted by with No comments
Anh nhận ra mình yêu em thật lòng nhưng mãi không thể giữ em cho riêng mình - dù đã hơn một lần anh khát khao điều ấy.
Anh vẫn nhớ em cồn cào mỗi khi đêm xuống, vẫn khát khao được nắm lấy tay em một lần, được ôm em một cái thật chặt... Dù chỉ là từ đằng sau lưng, hít hà mùi hương em vốn dĩ chỉ nằm trong tưởng tượng.
Em xa quá, anh vẫn nghe giọng em mỗi đêm, vẫn thao thao kể cho em nghe cuộc sống anh giản đơn hàng ngày thế, vẫn cười vang khi em xen hài hước vào câu chuyện, tiếng cười trong veo như thể bên anh chẳng hề tồn tại chút muộn phiền, như thể em gần gũi lắm.
Biết tìm ai để hỏi khi anh không thể gọi em? Em đó, anh đây. Gần mà xa. Lạ nhưng thân thương lắm. Hiểu nhau như đã từng quen lâu, chia sẻ được nhiều điều như thể sinh ra là để lắng nghe nhau vậy. Mà vẫn chênh vênh. Anh biết, với em anh chỉ là một hiện tại không đầu không cuối. Chỉ là cánh cửa sổ khép lại mỗi đợt gió qua và có thể mở toang khi em muốn ánh sáng tràn vào căn phòng ấy. Nhưng, không ai chọn cách leo cửa sổ để vào nhà.


Anh biết, với em anh chỉ là tiếng cười khỏa lấp những lúc trống trải, cũng có lúc em nhớ anh thật đấy nhưng chỉ tựa gió mơn mặt hồ không sóng, khuấy mãi mà vẫn bình yên.
Biết mình không dũng cảm quay lưng bởi anh quá nhỏ bé trước chính cơn bão của lòng mình, anh không thể vỗ về mỗi lần nó dậy sóng nên anh muốn hỏi em một lần - à không! Nói đúng hơn là năn nỉ em một lần.
Đừng buông tay anh ra, em nhé. Anh đã chẳng còn trẻ để rong ruổi với những ước mơ xa, chẳng còn đủ niềm tin để đứng lên nếu bước hụt chân lần nữa... anh biết bên em lòng anh ấm vậy nhưng sẽ thế nào nếu một ngày anh nhận ra mình yêu em thật lòng nhưng mãi không thể giữ em cho riêng mình - dù đã hơn một lần anh khát khao điều ấy.
Chúng mình chẳng có tương lai, cả anh và em đều chưa một lần vẽ nên viễn cảnh cho ngày mai chưa tới ấy. Anh không nghĩ và em cũng không hề tưởng tượng đến, bởi em không biết pha màu hay anh cảm thấy run tay khi vẽ bức tranh không ý tưởng.
Đừng buông tay anh ra em nhé nếu nắm lấy anh cho mình. Hãy để anh vào con đường chúng ta sẽ đi, anh sẽ đi tới đích và nắm lấy tay em suốt chặng và đến cuối con đường anh cho đến khi anh rời khỏi thế gian.
Anh đã quen vỗ về những nỗi đau, quen với việc hôn thật sâu lên những vết thương không đo được bằng máu. Yêu - khát khao được bên em vẫn nguyên vẹn như chưa từng có điều gì mãnh liệt hơn thế. Nhưng nếu không thể nắm lấy tay em tới cuối con đường thì anh sẽ yêu em trong lặng câm, một cuộc sống dường như vô nghĩ, sẽ đau lắm nhưng anh sẽ sống để yêu em và chỉ yêu em.
Dù cô đơn dù buồn tủi nhưng anh sẽ cười khi nghĩ về em, anh sẽ khóc khi nhìn thấy em, mãi mãi yêu em. Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ, một chiều mưa bờ vai nhỏ là em.

Thư tình: Yên nghỉ nhé... Tình yêu và nỗi nhớ!

Edit Posted by with No comments
Càng viết càng đau càng thêm sầu tủi cho chính bản thân mình, em có hiểu cho anh không em?


Em yêu thương! Đêm đã khuya lắm rồi em ạ, chỉ còn anh với bóng tối và sự yên lặng tĩnh mịch của màn đêm là đang thao thức cùng nỗi nhớ về em. Anh thật lòng xin lỗi vì biết rằng như thế sẽ khiến em buồn về anh hơn nhưng anh không sống khác mình được.
Anh vẫn chỉ là anh, với tình yêu dành cho em dường như là bao la và bất tận. Anh đã viết thật nhiều bài thơ tình mà có thể nói rằng chính anh cũng không ngờ là cảm xúc từ em lại dạt dào đến vậy.
Những bài thơ là tiếng lòng anh, là lời trái tim anh muốn nói cùng em, dành cho em... và riêng chỉ mình em. Có thể những bài thơ đó của anh so với những thiên tình thơ mà người khác đã viết thì nó chỉ là những bài thơ tầm thường... nhưng với anh nó là những bản tình ca bất hủ như tình yêu của anh dành cho em vậy.
Em có biết không, cảm xúc đã vỡ òa qua những vần thơ anh viết. Đó không chỉ đơn giản là những vần thơ, mà đó còn như là từng nhịp đập của trái tim anh vậy. Thật... rất thật như chính anh đang nói cùng em.
Anh cám ơn em... cám ơn cuộc đời và cám ơn số phận đã cho anh gặp em để được sống trong từng nhịp thở của một tình yêu chân thật. Một cảm xúc mà anh tin rằng không phải bất cứ ai đang yêu đều cảm nhận được như anh.
Số phận... Duyên nợ... Hay tạo hóa mà cuộc đời đã sắp đặt cho chúng ta quen nhau. Dù trong nghịch cảnh trớ trêu của kiếp người để em thành nguồn cảm hứng và nhân vật sống mãi trong tình yêu và trong những vần thơ anh viết.
Và em à! Anh biết ơn và rất trân trọng những gì đã có qua những bài thơ. Vâng! Đó là em... chính là em và mãi mãi chỉ có thể là em. Anh yêu em... đó là điều sau cùng mà anh muốn nói.... còn yêu như thế nào thì em hãy đọc và ngẩm lại những bài thơ anh đã viết nhé em.
Đêm nay không phải bỗng dưng mà anh viết lan man vậy đâu em. Nỗi nhớ em trong lòng anh giờ đây tựa giống như những hạt mưa đang rơi sắp chạm mặt đất rồi đấy em à. Điều gì sẽ xảy ra khi nó vỡ òa và trôi theo dòng nước hả em? Anh cần phải sống em à, sống để mà chờ mong và hy vọng...
Sài Gòn những ngày anh bươn chải với nhịp sống đời thường đối với anh đã là quá khó. Khó không phải vì anh không tự sống được bằng chính đôi bàn tay của mình mà khó sống với chính lòng mình trong cái cuộc mưu sinh bon chen đầy toan tính em ạ.
Giờ đây thêm nỗi nhớ về em. Nhưng anh sẽ và không bao giờ đánh mất mình, và anh sẽ mãi là anh như em từng đã biết.
Đêm càng khuya, mưa rơi càng nặng hạt nhưng tiếng hạt mưa rơi như điệu nhạc thật buồn. Buồn thật... nhưng anh sẽ cố cho buồn rơi hết đêm nay như những hạt mưa ngoài kia. Ngày mai rồi bình minh lại sáng. Anh sẽ chờ ngày mai... dù ngày mai hình bóng em vẫn mịt mờ ảo ảnh thì anh vẫn chờ em.
Và trong sự chờ đợi ấy sẽ không còn những vần thơ song hành cùng anh nữa đâu em. Anh xin lỗi em vì thực tình anh không muốn cứ gieo hoài giọt đắng. Bấy nhiêu là quá đủ để em sống trong tình yêu của anh và trong những bài thơ anh đã viết... nó sẽ sống mãi với thời gian như chính anh mãi yêu em.
Càng viết càng đau càng thêm sầu tủi cho chính bản thân mình, em có hiểu cho anh không em? Thôi ngủ ngon đi em nhé, anh cũng ru tình yêu, nỗi nhớ và những vần thơ cùng ngủ với bóng hình em.
Thiên thu ... Vĩnh cửu...
Yên nghỉ nhé... Tình yêu và nỗi nhớ!

Có một người vừa đánh rơi nỗi nhớ
Ta thấy mình đau nhói ở con tim
Ừ thì thôi xin hãy cứ vô tình
Nỗi đau ấy chỉ riêng mình ta biết

Một lần cuối dối lòng câu ly biệt.
Ta nhặt về rồi ta viết thành thơ
Thế gian nay lại có một kẻ khờ
Nhặt nỗi nhớ về đợi chờ trong mộng.

Trái tim đau nên cửa lòng vội đóng
Ta lại về cô quạnh với mình ta
Nỗi nhớ người ơi... thôi đã vỡ òa
Dìm thương yêu chết trong ta mãi mãi.

Đoạn đường kết cho cuộc tình ngang trái
Ta mơ hồ và chờ đợi đã lâu
Cám ơn người đã ban tặng nỗi đau
Vì với ta đó chính là hạnh phúc.

Thiên đường tình yêu hay là địa ngục
Thì trái tim này cũng chỉ người thôi
Một trái tim si từ nay chết mất rồi
Yên nghỉ nhé...

Tình Yêu ơi... Nỗi nhớ .

Thư tình: Anh sẽ cố trở thành người đàn ông tốt

Edit Posted by with No comments
“Người đàn ông tốt” chứ không phải người đàn ông hoàn hảo đâu đấy! Vì trên đời chẳng có ai là hoàn hảo cả.
Anh vẫn nhớ em cồn cào mỗi khi đêm xuống, vẫn khát khao được nắm lấy tay em một lần, được ôm em một cái thật chặt... Dù chỉ là từ đằng sau lưng, hít hà mùi hương em vốn dĩ chỉ nằm trong tưởng tượng.
Em xa quá, anh vẫn nghe giọng em mỗi đêm, vẫn thao thao kể cho em nghe cuộc sống anh giản đơn hàng ngày thế, vẫn cười vang khi em xen hài hước vào câu chuyện, tiếng cười trong veo như thể bên anh chẳng hề tồn tại chút muộn phiền, như thể em gần gũi lắm.
Biết tìm ai để hỏi khi anh không thể gọi em? Em đó, anh đây. Gần mà xa. Lạ nhưng thân thương lắm. Hiểu nhau như đã từng quen lâu, chia sẻ được nhiều điều như thể sinh ra là để lắng nghe nhau vậy. Mà vẫn chênh vênh. Anh biết, với em anh chỉ là một hiện tại không đầu không cuối. Chỉ là cánh cửa sổ khép lại mỗi đợt gió qua và có thể mở toang khi em muốn ánh sáng tràn vào căn phòng ấy. Nhưng, không ai chọn cách leo cửa sổ để vào nhà.


Anh biết, với em anh chỉ là tiếng cười khỏa lấp những lúc trống trải, cũng có lúc em nhớ anh thật đấy nhưng chỉ tựa gió mơn mặt hồ không sóng, khuấy mãi mà vẫn bình yên.
Biết mình không dũng cảm quay lưng bởi anh quá nhỏ bé trước chính cơn bão của lòng mình, anh không thể vỗ về mỗi lần nó dậy sóng nên anh muốn hỏi em một lần - à không! Nói đúng hơn là năn nỉ em một lần.
Đừng buông tay anh ra, em nhé. Anh đã chẳng còn trẻ để rong ruổi với những ước mơ xa, chẳng còn đủ niềm tin để đứng lên nếu bước hụt chân lần nữa... anh biết bên em lòng anh ấm vậy nhưng sẽ thế nào nếu một ngày anh nhận ra mình yêu em thật lòng nhưng mãi không thể giữ em cho riêng mình - dù đã hơn một lần anh khát khao điều ấy.
Chúng mình chẳng có tương lai, cả anh và em đều chưa một lần vẽ nên viễn cảnh cho ngày mai chưa tới ấy. Anh không nghĩ và em cũng không hề tưởng tượng đến, bởi em không biết pha màu hay anh cảm thấy run tay khi vẽ bức tranh không ý tưởng.
Đừng buông tay anh ra em nhé nếu nắm lấy anh cho mình. Hãy để anh vào con đường chúng ta sẽ đi, anh sẽ đi tới đích và nắm lấy tay em suốt chặng và đến cuối con đường anh cho đến khi anh rời khỏi thế gian.
Anh đã quen vỗ về những nỗi đau, quen với việc hôn thật sâu lên những vết thương không đo được bằng máu. Yêu - khát khao được bên em vẫn nguyên vẹn như chưa từng có điều gì mãnh liệt hơn thế. Nhưng nếu không thể nắm lấy tay em tới cuối con đường thì anh sẽ yêu em trong lặng câm, một cuộc sống dường như vô nghĩ, sẽ đau lắm nhưng anh sẽ sống để yêu em và chỉ yêu em.
Dù cô đơn dù buồn tủi nhưng anh sẽ cười khi nghĩ về em, anh sẽ khóc khi nhìn thấy em, mãi mãi yêu em. Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ, một chiều mưa bờ vai nhỏ là em.

Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016

Thư tình: Em chỉ biết chúc anh hạnh phúc

Edit Posted by with No comments
Nấc lên thành tiếng nỗi buồn đè nặng trái tim yếu đuối của em. Giờ đây em chỉ biết chúc anh hạnh phúc thôi.
Từ trước đến giờ em vẫn nghĩ trái đất hình elip chứ không phải là một hình tròn anh ạ! Nhưng hôm nay gặp lại anh nơi này em mới biết trái đất này là một hình tròn thật.
Hai chúng ta đi một vòng thật lớn rồi cũng gặp lại nhau nơi xuất phát điểm anh nhỉ? Không biết có ai trải qua chuyện này như em không? Chắc là không đâu nhỉ?
Là sinh viên mà ai không kiếm cho mình một công việc làm thêm để lấy kinh nghiêm cũng như có thêm tiền tiêu vặt. Em cũng tìm cho em một chân phục vụ trong nhà hàng tiệc cưới. Công việc này đã cho em niềm vui từ khi hai đứa mình chia tay, nhưng cũng chính công việc này cho em một nỗi đau vô tận.

Thư tình: Em chỉ biết chúc anh hạnh phúc

Hôm nay cũng như mọi ngày em đi làm với một tâm trạng háo hức và vui vẻ. Cho đến khi em nhìn thấy thiệp cưới tên chú rể rất giống tên anh, em đã hơi nao lòng khi nghĩ đến anh “chắc là không trùng hợp như vậy đâu” em tự nói với bản thân như vậy. Nhưng đúng là trùng hợp hôm nay chính là đám cưới của anh và người khác, tim em như vỡ nát khi biết được điều này…
Thật là trớ trêu khi em lại phục vụ tiệc cưới của anh, em đã khóc thật nhiều anh biết không? Em không kìm nén được cảm xúc của bản thân mình. Em đã cố giữ cho nước mắt mình đừng rơi nhưng em không kiểm soát được bản thân mình nữa em như hóa điên.
Chẳng còn biết điều gì xảy ra nữa mọi thứ xung quanh em toàn là màu đen. Anh biết đấy con người em rất cứng rắn em không thể khóc trước mặt anh, mà khóc cũng có được gì đâu chứ, khóc cũng không giữ anh được, cũng không mang anh quay về bên em được nữa.
Em cố gượng cười tiếp tục công việc của mình, em cố giấu nước mắt vào tim. Cuối cùng anh cũng gặp em…anh khẽ cười và nói “chúc mừng cho anh nhé”. Em rất muốn nói lời chúc mừng nhưng em không thể thốt thành tiếng có lẽ nước mắt đã làm tim em nghẹn lại chỉ biết gật đầu và cười. Và anh lại nói “Xin lỗi nhé” anh nhìn em lúc này nước mắt em tự dưng rơi xuống nhưng em vẫn cười em nói với anh nước mắt đấy chính là niềm vui khi thấy anh hạnh phúc.
Những giọt nước mắt em rơi nhưng em vẫn cảm thấy ấm áp khi có anh đứng bên. Ngày yêu anh đã xa, xa lắm rồi. Vậy mà kỉ niệm tình yêu ấy, buổi chia tay ấy lòng em vẫn khắc sâu như vậy! Em quay lưng đi nhanh để giấu đi những giọt nước mắt đang lăn dài. Em khóc vì kể từ giây phút em quay mặt đi sẽ đưa anh rời xa em mãi mãi. Nấc lên thành tiếng nỗi buồn đè nặng trái tim yếu đuối của em. Giờ đây em chỉ biết chúc anh hạnh phúc thôi. Mãi yêu anh!!!