Em à! Chắc chẳng bao giờ em còn lên Yahoo nữa đâu nhỉ! Anh viết những
dòng này chẳng biết làm gì nữa... Muốn tâm sự với em nhưng lại không
muốn em đọc, em biết. Từ bao giờ trong em không còn anh nữa?
Từ ngày yêu nhau chúng ta bao nhiêu lần cãi nhau giận nhau buồn có,
giận có, nhanh có mà lâu cũng có nhưng sao chưa bao giờ trái tim anh
thắt lại như thế này, cổ họng anh nghẹn lại, đắng ngắt. Thế giới này như
sụp đổ trước mắt anh, anh chỉ biết thở dài.
Tối anh cố không khóc nhưng không được, anh đi lang thang tìm chút kỉ
niệm còn đọng lại trên hàng cây, ghế đá nơi anh với em ngồi. Giảng
đường nơi ngày đầu hai đứa kéo nhau đi học, nước mắt anh tuôn trào. Tại
sao số phận mang em đến với anh để rồi lại mang em đi.
Yêu em anh có tất cả hạnh phúc, ngọt ngào và cả những giọt nước mắt.
Có nhiều khi áp lực, khó khăn, nhiều lựa chọn tưởng như phải dừng lại,
tưởng như tình yêu này cũng nhạt phai dần nhưng anh đã sai.
6h "mất em" anh mới biết trái tim anh thuộc về đâu. Tình yêu anh dành
cho em như thế nào và em đang ở đâu trong trái tim anh. Nếu không may
hai đứa phải xa nhau, anh có thể xóa đi những tấm hình về em, những dòng
tin nhắn những món quà. Nhưng có một điều chắc chắn rằng anh không bao
giờ xóa được kí ức của anh về em.
Đôi tượng trai gái là món quà anh tâm đắc nhất có thể phải xa nhau
nhưng trái tim anh không thể xa em được. Anh không thể bắt em trả lại
trái tim anh vì nó đang thuộc về nơi nó chọn.
Anh biết sẽ rất khó khăn để quay lại nhưng còn khó khăn hơn bội phần
nếu muốn quên đi. Anh không thể quên em. Đêm nay rồi cả những đêm sau
nữa cảm giác trong anh thiếu vắng vô cùng. Có những thứ tưởng như bình
dị đến lúc xa rồi mới thấy thân thuộc như một phần máu thịt mình. Anh
cũng đã sai! Vì anh cứ ngỡ yêu em anh không nhất thiết phải nói ra. Cứ
âm thầm lặng lẽ để em được bất ngờ hạnh phúc nhưng nào ngờ sự vô tình đó
đã làm em uất ức đến giận hờn.
Anh không muốn giải thích gì, cũng không muốn kể lại nhưng gì anh đã
làm em buồn nữa. Anh chỉ muốn được kể về nhưng suy nghĩ của anh dành cho
em - người mà anh đã chọn: ngay từ ngày đầu gặp em biết tính em hay nhớ
nhà nhớ gia đình nhớ ba mẹ, anh đã âm thầm muốn về ở quê em một nơi xa
xôi chỉ đơn giản muốn người yêu mình hạnh phúc.
Nghe em khỏe về bố em đã từ lâu anh tự nhủ và coi chú là mẫu mực để
anh phấn đấu. Các dì em được chồng mua quần áo anh thầm hứa sau này đi
làm có tiền đưa vợ (em) để em muốn mua gì cũng được. Biết mẹ anh vất vả
chăm bọn anh từ nấu cơm rửa bát anh hứa sau này chẳng bao giờ để vợ nấu
cơm, chăm con một mình. Nhưng mà cái khó nó bó cái khôn. Có lẽ vì cuộc
sống quá nghèo, có lẽ cái khổ nó còn in sâu vào tuổi thơ của anh nên
nhiều lúc anh còn nhỏ mọn. Có lẽ vì bản tính và bệnh tình của anh mà
nhiều lúc anh không thể kiểm chế bản thân mình.
Giờ phút này đây "phải xa em rồi" anh viết những dòng này không phải
cầu mong em tha thứ, càng không phải để vẽ nên nhưng thứ tuyệt vời mà xa
vời vợi anh mãi không bao giờ thực hiện được như em nói.
Nếu số phận đã định anh biết làm thế nào được nữa. Anh chỉ biết
nguyện cầu và chờ đợi. Anh có thể đang ăn mà đạp xe mười mấy cây về chỉ
để đưa em từ bến xe vào phòng vì em sợ. Anh có thể dậy lúc nửa đêm để
chọn những nhành hoa tươi thắm nhất tặng em thì chẳng có lí do gì anh
không chờ đợi hạnh phúc của mình được cả.
Duy chỉ có một điều anh không thể đấy là phải xa em! Nếu một mai em
nhớ tới anh - nhớ tới người hàng xóm sáng dậy rang cơm bắt em ăn để còn
uống thuốc, nhớ chàng sinh viên nghèo tiết kiệm "không cho em đi xe bus"
chỉ để được đi bên em, nhớ con "mọt sách" dẫn người yêu lên giảng
đường, nhớ "lão già hâm" làm em giận bỏ về giữa trời mưa, nhớ hàng cây,
nhớ những con đường Hà Nội nơi anh với em đi qua trên chiếc xe đạp cũ,
nhớ công viên nhớ hồ nước nhớ cả hơi thở, giọng nói hãy nhắn tin cho anh
nhé. Vì anh nhớ và yêu em!
Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)

0 nhận xét:
Đăng nhận xét